Trường Đại học Hà Tĩnh - HaTinh University

HTU - Một tình yêu vô cực!

“Tuổi trẻ, lý do mọi người nghĩ tuổi trẻ thật đẹp không phải vì nét đẹp của bề ngoài. Mà là bởi chúng ta yêu vô điều kiện, yêu trong sáng, thậm chí có chút ngốc nghếch trong năm tháng ấy. Và chúng ta biết rằng chúng ta không bao giờ có thể quay lại những ngày tháng tuổi trẻ đầy đam mê ấy.”

241121

Cuộc sống của mỗi chúng ta được tạo nên từ vô số những khoảnh khắc, những gam màu khác biệt được ghép lại. Có những khoảng khắc đẹp tựa như ánh nắng ban mai, đôi lúc lại chợt buồn như cơn mưa đầu mùa hạ. Tôi chưa từng nhận ra giá trị của từng giây phút, cho tới khi tôi trở thành một phần rất nhỏ của Đại học Hà Tĩnh.Tôi thực sự yêu nó bởi lẽ nó là bầu trời thanh xuân của tôi.

Với các bạn, có thể Đại học Hà Tĩnh là một ngôi trường bình thường như bao ngôi trường khác nhưng đối với tôi, Đại học Hà Tĩnh là một sân ga thu nhỏ. Kết thúc chặng đường cấp 3, chúng tôi, những đứa học sinh cuối cấp, tạm gác lại những tiếc nuối, vấn vương của cái thuở mộng mơ. Mỗi đứa chọn cho mình một sân ga để tiếp tục cuộc hành trình vào đời. Trước mắt là vô vàn những sân ga lớn có, nhỏ có, rồi cũng chẳng biết cái cơ duyên nào đã đẩy đưa tôi đến với Đại học Hà Tĩnh - sân ga của tôi. Chỉ biết lúc đó những cuộc nói chuyện của chúng tôi đều xoay quanh những dự định tương lai:

- “Mày tính học ngành gì đấy!?”

- “ Sư phạm?”

- “Vậy mày thi trường nào?”

- “Học sư phạm thì vào trường sư phạm chứ đâu” …

Vậy đấy, hồi đó cứ nghĩ trong đầu là học sư phạm thì vào trường sư phạm, chứ cũng chẳng thèm mảy may đến các trường khác, âu cũng là cái duyên. Và rồi tôi cũng may mắn giành được chiếc vé thông hành để bước lên tàu. Chuyến tàu sẽ đưa tôi đi nhanh hơn, đến gần hơn với cánh cửa thành công. Dĩ nhiên có bước vào được cánh cửa đó hay không thì là tùy vào bản thân mỗi người, bởi lúc đó tàu đã trả khách để tiếp tục đón những hành khách tiếp theo. Chính vì vậy mà trong tôi Đại học Hà Tĩnh là sân ga chứ không phải bến đỗ, cũng như lời của một người thầy giáo làng đã nói với chúng tôi: “Thi đỗ đại học là một điều đáng tự hào, nhưng các bạn đừng bao giờ ngủ quên trên chiến thắng vì phía trước là cả một chặng đường dài gian truân”. Và đó cũng chính là điều tôi muốn nhắn gửi lại với những hành khách tiếp theo của sân ga này, Đại học Hà Tĩnh sẽ giúp bạn nuôi dưỡng ước mơ cho tương lai chỉ khi bạn cố gắng và nỗ lực không ngừng.

241121 TINHYEUVOCUC

Và rồi tôi đã yêu cái sân ga thu nhỏ ấy tự bao giờ.Nó đã trở thành một phần thanh xuân của tôi, trở thành một tình yêu vô cực và xa hơn nữa....

Thanh xuân của tôi, tuổi trẻ của tôi rõ ràng là đang gắn bó với Đại học Hà Tĩnh. Và sau này khi tôi già đi, khi có vô tình nhắc nhớ đến cái thanh xuân quý báu thì làm sao có thể thiếu được Đại học Hà Tĩnh.Ở đây, tôi gặp được những người thầy giúp tôi định hướng được con đường tương lai. Cũng ở đây, tôi tìm được những người bạn có thể xem là tri kỉ, luôn đồng hành và sát cánh bên tôi.Thanh xuân êm đềm bên giảng đường, là nơi mà chúng tôi, những người trẻ đang nuôi dưỡng giấc mơ của mình, đang chờ ngày được vẫy vùng nơi đại dương đầy sóng gió. Và đó cũng là lúc mà chúng tôi nhận ra rằng chẳng đâu bình yên bằng Đại học Hà Tĩnh, bởi ngoài kia con người ta chạy theo nhiều thứ lắm, họ hối hả, tranh giành lẫn nhau mà đi lên chứ chẳng yêu thương, nâng đỡ ta như cô thầy, cũng chẳng chậm lại một chút ngồi nghe ta than thở như chúng bạn đâu, cứ lớn lên, cứ đi xa rồi sẽ thấy.

241121 TINHYEUVOCUC2

Thanh xuân là những tháng ngày tươi cười cùng lũ bạn bên trang sách, những nụ cười vẫn còn lắm vô tư. Là những lúc một mình đi dọc khắp hành lang từ nhà A1 sang nhà A5, từ tầng hai lên tầng năm, thi thoảng ghé lại và lưu giữ hình ảnh Trường Đại học Hà Tĩnh qua một góc chụp nào đó và chợt nhận ra trường tôi cũng đẹp lắm chứ, mặc dù chỉ là chụp bằng mắt thôi nhé, bởi mắt là chiếc máy ảnh rõ nét nhất và kí ức là bộ nhớ an toàn nhất. Là những lần trong túi không còn đồng nào, trong thùng không còn một thức ăn nào sót lại, lúc đó mới cảm thấy nhớ nhà biết bao, ta phải gọi điện về mẹ mếu máo mà khóc... và còn nhiều, nhiều nữa... Cứ thế ngày qua ngày chúng tôi đi học, có người đi làm thêm và lại gặp nhau trong những tiết học, kể nhau nghe về bao điều, lên kế hoạch cho một vài chuyến đi. Thanh xuân như vậy đẹp không? Đẹp chứ, bình yên chứ, mặc cho ngoài kia là bão bùng thì hãy cứ an nhiên khi còn có thể. Và nếu được lựa chọn lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn Đại học Hà Tĩnh là nơi gửi gắm thanh xuân.

Và chắc chắn rằng, ai đã từng gắn bó với Đại học Hà Tĩnh đều mang một tình yêu đặc biệt dành cho Đại học Hà Tĩnh nhưng tình cảm mỗi người một khác. Đại học Hà Tĩnh luôn ở đó trong tim chúng ta, một hình ảnh nhỏ bé thôi nhưng có lẽ chẳng bao giờ có thể xóa nhòa. Tình yêu ấy kéo dài lâu thật lâu, hay như trong phim ảnh, mọi người vẫn hay nói rằng “yêu tới vô cực và hơn nữa”.Tình yêu đối với Đại học Hà Tĩnh thật khó để diễn tả hết bằng lời, vì viết về Đại học Hà Tĩnh, có lẽ không từ ngữ nào có thể bộc lộ hết niềm yêu thương vô hạn trong tim và vì chúng tôi đều yêu Đại học Hà Tĩnh, yêu một cách giản dị, yêu chân thành, yêu không điều kiện. Yêu Đại học Hà Tĩnh là yêu hình ảnh mái trường với dòng chữ “Đại học Hà Tĩnh”. Yêu Đại học Hà Tĩnh là yêu một thời mơ mộng sinh viên, một thời áo trắng với đôi mắt ngọc long lanh liếc nhìn, một thời trong ngăn cặp đến giảng đường, thương nhau đưa lén thơ tình trao tay. Một thời ai đó bên ai, một thời sôi nổi trong tim.Một thời sôi nổi của những hoạt động văn nghệ, tình nguyện nơi biên giới. Mỗi khoảnh khắc được sống ở Đại học Hà Tĩnh đều là vô giá. Tuổi trẻ của chúng tôi, đam mê, ước mơ, hoài bão và nhiệt huyết đều gửi lại nơi đây. Có lẽ nhiều năm nữa, khi nhìn lại tháng ngày đại học, chúng tôi sẽ mỉm cười hạnh phúc, vì mỗi khoảnh khắc ở Đại học Hà Tĩnh vẫn sống mãi trong tim mình, vì tình yêu với Đại học Hà Tĩnh là vô cực. Vô cực và xa hơn nữa…

Trước mắt tôi giờ đây là những ngày tháng cuối cùng của thời sinh viên và có cái gì đó cứ buồn phảng phất trong tôi. Xin thầm cảm ơn thời sinh viên đã cho tôi sống trong vòng tay của tập thể K11 Giáo dục tiểu học, đã cho tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Thầm cảm ơn những người bạn đã luôn sát cánh bên tôi giúp tôi vượt qua những lúc khó khăn.Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi không còn là sinh viên, chắc suy nghĩ của tôi sẽ khác, đâu còn mơ mộng, vô tư nữa, phải quen dần với cuộc sống bon chen giữa dòng đời tấp nập. Bốn năm đã sắp trôi qua, ai cũng nhiều thay đổi. Dường như lớn hơn, nhiều lo toan và nhiều những dự định sắp tới cho tương lai của mình. Qua rồi cái thời sinh viên mơ mộng và ngây thơ. Những ngày tháng được làm sinh viên sẽ trở thành hồi ức đẹp còn mãi trong chúng ta. Mai đây, trưởng thành tung cánh chim bay, sẽ không bao giờ quên một khoảng trời này! Một thời gắn bó hồn tôi, với bao kỷ niệm của một thời sinh viên.Tạm biệt những tháng năm của thời sinh viên mơ mộng, tạm biệt những buổi đi làm bài tập nhóm cùng bạn bè, tạm biệt những ngày học mệt mỏi cùng tập thể K11 Giáo Dục Tiểu Học, tạm biệt những người bạn không hẹn mà gặp... để rồi mai sau trong tim ta vẫn nhớ những bóng hình của một thời.
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”, nhưng thời gian thì không bao giờ dừng và quay trở lại.
Tạm biệt nhé! Nhớ mãi một thời sinh viên...dưới mái nhà chung Đại học Hà Tĩnh.

 

Các tin khác